Nhưng mà Y Thắng vẫn thản nhiên không phát giác, vẫn đang cùng Cam Nguyệt tranh chấp, tôi bỗng thất thanh bật cười, Y Thắng quay đầu lại lạnh lùng nói:

- Cậu cười cái gì...

Lời còn chưa dứt, Cam Nguyệt đột nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng, lui một bước dài, Y Thắng mặt liền biến sắc, nắm tay Cam Nguyệt di chuyển ra xa hai thước, quay đầu nhìn lại, sau lưng là một con quái thú đầu to, đang trợn to hai mắt nhìn chằm chằm hắn.

Y Thắng nhất thời run một cái, tôi không nhịn được cười lớn, bởi vì con quái thú đi theo sau lưng Y Thắng, chính là Thần Thú Giải Trĩ...

Chỉ thấy Giải Trĩ Quân trợn to hai mắt, lỗ mũi xẹt tới, độc giác cũng sắp đến trên đầu Y Thắng rồi, dùng sức ngửi một cái, tỏ rõ thái độ căm ghét, đột nhiên hung tợn hướng về phía Y Thắng trách móc, mặt đầy khó chịu.

Trên người Giải Trĩ Quân tản ra một luồng khí mạnh mẽ, năng lượng vật chất ở trên người của nó như dòng nước chảy gợn thanh từng tầng sóng, phơi bày ra như ngọn lửa màu xanh nhạt vậy, Y Thắng đứng tại chỗ, tựa hồ bị khí tràng mạnh mẽ của Giải Trĩ chấn nhiếp, động một cái cũng không dám động, để Cam Nguyệt bảo vệ thật kỹ ở sau lưng, cảnh giác nhìn Giải Trĩ, dè dặt nói:

- Hàn Thanh Thiên, tiểu tử = cậu đang làm cái gì, chúng ta đấu pháp với nhau, cậu kêu thứ như vậy xuất hiện…

Hắn còn chưa dứt lời, Giải Trĩ bỗng nhiên hừ một tiếng, trong lỗ mũi phun ra một luồng khí trắng, Y Thắng không thể tránh né, bị khí trắng phun trúng, liền lùi ra sau mấy bước, nếu không phải Cam Nguyệt ở bên cạnh đỡ hắn, sợ là đã liền ngã nhào xuống đất.

Y Thắng bị Giải Trĩ phun trúng, sắc mặt ngay lập tức tái nhợt, thân hình lảo đảo, vốn là thể lực đã chống đỡ hết nổi, nhưng miễn cưỡng cứng rắn chống đỡ, đến lúc này, mặt lại đầy tức giận, giùng giằng đứng lên, hai tay chụm lại thành nắm, quyết định cùng tôi đánh tiếp cho dù phải liều cái mạng này.

Tôi ngược lại hiểu rất rõ tính khí của hắn, cơn giận vừa lên tới, chết cũng phải cùng người khác chết, bất quá Cam Nguyệt ở bên cạnh ngăn cản hắn, cô ta nhẹ nhàng đứng ra phía trước, lạnh lùng nói với tôi:

- Anh cả tôi mặc dù cùng anh đấu pháp, nhưng đã là thắng bại khó phân, huống chi anh ấy cũng không phải thật muốn lấy hồn phách của anh, anh vì sao gọi ra vật này... quái vật không nên tồn tại ở thế gian, anh không biết như vậy là phạm vào cấm kỵ sao?

Tôi lần nữa cười ra tiếng, cô ta lại nói với tôi mấy điều cấm kỵ? Nếu nói như vậy, Y Thắng kia đã sớm phạm vào vô số điều cấm kỵ rồi, không biết xấu hổ sao?

Nhưng mà tôi đối với Cam Nguyệt này ấn tượng ngược lại không xấu, vì vậy tôi chỉ chỉ Y Thắng, cười nói:

- Thật là kỳ quái, anh ta có thể làm phép bắt một con cọp tới, tôi vì sao không thể gọi một con quái thú xuất hiện? Còn có hai vị bên cạnh kia…

Tôi chỉ chỉ hai người ở bên cạnh vẫn đang chậm chậm đi vòng vòng kia, nói:

- Anh ta biến người sống thành cương thi như vậy, cũng không phạm cấm kỵ sao? Anh ta tới cướp Thiên Thư Lỗ Ban của người khác, cũng không phạm cấm kỵ sao? Hơn nửa đêm quấy nhiễu người khác ngủ, cũng không phạm cấm kỵ à?

Cam Nguyệt nhất thời cứng họng, dậm chân nói:

- Tóm lại anh khi dễ anh cả tôi như vậy là không được...

Thật là thú vị rồi, không nhìn ra, cô ta tìm mọi cách ngăn cản Y Thắng làm chuyện xấu, nhưng mà đối với Y Thắng lại vô cùng bênh vực, tôi dở khóc dở cười nhìn cô ta, lòng nói ai khi dễ anh cả cô hả, hắn không khi dễ người khác thì tôi đã cảm ơn trời đất rồi.

Giải Trĩ cũng ở một bên tò mò nhìn hắn, nhưng mà nói đến cũng có chút kỳ quái, mới vừa Rồi Y Thắng nói một câu "Vật này" liền bị Giải Trĩ phun khí trắng đến mắt trợn trắng, còn Cam Nguyệt nói, nhưng lại không xảy ra chuyện gì cả?

Tôi nhìn Giải Trĩ một chút, chỉ thấy mặt nó biểu lộ thái độ vô hại, ngây thơ nhìn chằm chằm Cam Nguyệt, bỗng nhiên chậm rãi đi tới, Cam Nguyệt lập tức cảnh giác, hơi lui nửa bước, trong mắt trái đột nhiên lóe lên hồng quang yêu dị.

Tôi ngạc nhiên, đây là pháp thuật gì, lại có thể khiến cho ánh mắt của mình toát ra hồng quang? Chỉ thấy Giải Trĩ hoàn toàn không thấy ý trong ánh mắt Cam Nguyệt, vẫn bước đi về phía trước, mặt Cam Nguyệt hơi biến sắc, chỉ tay về phía trước, hướng trán trái con vật, lớn tiếng quát:

- Cút!

Ngay sau đó, chỉ thấy trong mắt cô ta đột nhiên bắn ra một tia màu đỏ, tựa như tia laser vậy, thật nhanh bắn về phía Giải Trĩ.

Ngược lại, Giải Trĩ vẫn không né không tránh, nhưng thân hình trong nháy mắt dần dần ẩn trong đám sương đen không nhìn thấy, tia laser kia xuyên qua đám sương dày đặc, cánh cửa phía sau vậy mà lại bị một tia màu đỏ nhỏ bé đánh đến nổi thủng một lỗ lớn gần một thước.

Tôi không khỏi hoảng sợ, hóa ra Cam Nguyệt này nhìn yếu đuối vô cùng lại có lực công kích cường hãn như vậy, sau một tia hồng quang vừa rồi, hồng quang trong mắt Cam Nguyệt lại lóe lên, đang muốn đánh tới lần nữa, đột nhiên sương dày đặc tràn ngập, cái đầu lớn của Giải Trĩ đã xuất hiện ở trước mặt Cam Nguyệt, hướng về phía cô ta lần nữa phun ra một luồng khí trắng.

Cam Nguyệt cũng không thể tránh thoát, bị khí trắng này phun lên mặt, nhất thời lui về phía sau mấy bước, đồng thời lụa đen trên mặt cũng bị thổi lên, tung bay rơi xuống đất, cô ta kêu một tiếng sợ hãi, vội vàng dùng tay che khuôn mặt lại, trong lúc hỗn loạn tôi chỉ kịp nhìn một cái, chỉ thấy mặt mũi Cam Nguyệt thanh tú, đạm nhã như lan, không trang điểm chút nào, nhưng mà không hề thua kém những mỹ nữ khác trên thế gian.

Nhưng lại chưa kịp hoàn toàn thấy rõ, người Cam Nguyệt cũng đã nhẹ nhàng lui về phía sau, nhanh xoay người nhặt lấy tấm lụa đen, lúc xoay người lại lần nữa đã không thấy được mặt mũi nữa rồi.

Giải Trĩ đá chân về phía trước, dường như dáng vẻ vô cùng hứng thú, bỗng nhiên hướng về phía Cam Nguyệt gật đầu một cái, lại nhìn Y Thắng tỏ vẻ trách móc, sau đó dần dần ẩn mình vào trong đám khói đen, đám sương dày đặc kia chậm rãi tan biến, trở lại trong ngọc tỳ hưu.

Tôi nhất thời trợn tròn mắt, lần này quay về rồi sao? Không giúp tôi đánh đuổi kẻ địch à?

Định thần suy nghĩ một chút, tôi biết, nó căn bản không phải là đi ra giúp tôi đánh nhau, rất có thể là bị Y Thắng đá một cước nên ra báo thù a...

Tôi vội vàng nhanh tay bắt lấy, nhặt Ngọc Tỳ Hưu từ dưới đất lên, nắm trong tay, cũng không nói chuyện, cứ như vậy nhìn bọn họ cười, vẻ mặt Y Thắng tựa hồ còn có chút không cam lòng, nhưng mà lần này bị Giải Trĩ phun trúng, rõ ràng lực bất tòng tâm, Cam Nguyệt mặc dù không có sao, nhưng mà cũng có chút kiêng nể ngọc tỳ hưu trong tay tôi, đứng ngăn phía trước Y Thắng, chậm rãi nói:

- Anh cả, lần này cũng được rồi, chúng ta rút lui trước, sau này hãy nói.

Tôi vội nói:

- Đừng nha, cái gì gọi là sau này hãy nói, Y Thắng, chúng ta mới vừa rồi như vậy là nói xong rồi, anh thua, phủi mông đi một cái, cũng không tới quấy rối nữa, đúng chứ?

Y Thắng cắn răng hừ lạnh nói:

- Ai nói tôi thua, chúng ta đây là thắng bại chưa phân.

Tôi xua tay nói:

- Nếu anh nói như vậy, vậy thì không có ý nghĩa gì? Rõ ràng là anh thua, nếu anh không thừa nhận, có muốn đấu lần nữa hay không?

Vừa nói, tôi vừa quơ quơ Ngọc Tỳ Hưu trong tay, Y Thắng giận dữ nói:

- So thì so, chỉ là đấu pháp thuật mà thôi, chẳng lẽ tôi sợ cậu sao!

Hắn thật là không để ý sống chết, giùng giằng lại muốn xông lên, Cam Nguyệt kéo hắn lại, nhưng không kéo được, Y Thắng giống như con hổ vậy, lần nữa nắm tay lại, Nguyệt Hoa Thủy Kính từ sau lưng hắn xuất hiện, hắn bấm ngón tay, gắng sức chỉ Nguyệt Hoa Thủy Kính kia, hiển nhiên đã lực bất tòng tâm, nhưng lại đột nhiên hét lớn một tiếng, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, lại bị Nguyệt Hoa Thủy Kính kia hút lấy, nhất thời đại thịnh, lần nữa chậm rãi dâng lên.

Người này thật sự muốn cùng tôi liều mạng, trong lòng tôi trống rỗng, trong tay cầm Ngọc Tỳ Hưu, vội vàng quơ quơ, nhưng Giải Trĩ không phản ứng chút nào.

Đáng chết, tên Giải Trĩ này không đáng tin cậy a.

Lấy lại bình tĩnh, tôi cũng chỉ không được đếm xỉa đến mà thôi, may mới vừa rồi cũng coi là đến kịp lúc, tôi đang vận động ngón tay, muốn viết ra huyết chú Cấm, nhưng vào lúc này, cửa phòng chính bỗng nhiên mở ra.

Tôi không khỏi ngạc nhiên, bây giờ trong phòng chỉ có một mình Dương lão tiên sinh, hai chân đã tàn tật, ai còn có thể đi ra?

Chúng tôi ba người đồng loạt theo bản năng quay đầu lại xem, lại thấy trong phòng một người gỗ chậm rãi bước ra, vô cùng hiên ngang, nhưng rất là đơn sơ, mấy khối gỗ hợp lại một chỗ làm thanh tay chân, mà Dương lão tiên sinh ngồi ở trên lưng người gỗ chậm rì đi ra ngoài sân.

Tôi rất là kinh ngạc, người gỗ này mặc dù làm đơn sơ không chịu nổi, nhưng mà rất vững vàng, Y Thắng cùng Cam Nguyệt cũng mặt đầy ngạc nhiên, Nguyệt Hoa Thủy Kính định ở giữa không trung, chậm rãi sôi trào.

Chỉ thấy Dương lão tiên sinh ngẩng đầu lên, nhìn Y Thắng, nói:

- Cậu không phải muốn so pháp đánh nhau chết sống sao, cậu không phải là muốn Thiên Thư Lỗ Ban sao, bây giờ tôi làm mộc nhân này, chính là diệu pháp trong Thiên Thư Lỗ Ban, nếu cậu muốn so tài cậu cũng nên y theo dạng này làm ra một cái, nếu không, cậu vĩnh viễn cũng không xứng có được Thiên Thư Lỗ Ban.

Y Thắng lần nữa ngạc nhiên, ánh mắt nhìn mộc nhân kia tràn đầy khiếp sợ, rất hiển nhiên hắn là không thể nào làm ra.

Dương lão tiên sinh dừng chốc lát, tiếp tục nói:

- Các người chỉ cho Thiên Thư Lỗ Ban là một thứ pháp thuật huyền ảo vô song, hao tổn tâm cơ để có được, nhưng tôi phải nói cho các người, các người đều sai rồi.

Dương lão tiên sinh thốt ra lời này, Y Thắng cùng Cam Nguyệt, bao gồm tôi ở bên cạnh, đều ngây dại.

Sai ở chỗ nào chứ ?

 

0.09782 sec| 2435.422 kb